
Có
lẽ cuộc sống là sự kiếm tìm, lưu giữ và lãng quên đi trong bản thân mỗi người, ở
đó… có nhớ và quên. Dường như hạnh phúc luôn dễ bị lãng quên hơn là niềm đau.
Bất chợt tôi tự hỏi mình rằng: liệu bạn đã thật sự bị quên lãng trong tôi
chưa?
Nhưng rồi sau chừng đó thời gian, không phải là quá dài nhưng cũng
không là quá ngắn tôi mới nhận ra rằng cái gì đã đến và rồi…có ra đi chăng nữa
thì bản thân nó vẫn sẽ luôn tồn tại. Con người sống trải qua những hạnh phúc,
niềm đau, trái tim mang nhiều vết xước, những vết xước ấy đánh dấu cho con đường
mà họ đã đi qua. Và bạn đã là một trong những vết xước ấy… trong
tôi.
Nhưng bạn ạ, tôi thà chọn cách để mang theo những kỷ niệm mỗi khi
nhớ về bạn hơn là một sự chắp vá. Và có lẽ thế cho nên chúng ta đã rẽ sang hai
hướng khác nhau, đã đi trên những con đường ngược chiều mà ở đó hình bóng của
mỗi người sẽ dần lùi xa thêm…dần dần, dần dần cho đến khi mất hút. Tôi không
biết trong bạn hình ảnh của tôi liệu có còn tồn tại? Nhưng với tôi, tôi nhận ra
được dường như người ta cố che giấu đi bao nhiêu, cố để nó chìm xuống bao nhiêu
thì nó lại càng như in lại một cách rõ nét hơn. Để rồi chính bản thân mình lại
đang đi đọc lại những trang sách của mình viết… từng trang một, từng trang
một.
Phải chăng tôi đang đi gom nhặt những kỷ niệm về bạn, về tôi? Tôi đã
như thế đấy, đã giữ cả những ký ức nhỏ nhặt để giờ đây tôi đang ghép lại chúng
thành một chuỗi thật dài, có lẽ còn dài hơn cả con đường chúng ta đã đi. Nhưng
chỉ một mai thôi, tôi sẽ mang chúng xếp gọn lại trong ngăn tủ ký ức để một khi
nào đó nó có chợt bị mở ra thì tôi có thể mỉm cười trong chốc lát rồi lại đẩy nó
lại ngay ngắn như cũ một cách thật nhẹ nhàng vì một thời, tôi đã biết yêu
thương.
Với tôi, tình yêu là một sự tìm kiếm cái đẹp hơn cho bản thân
mình trong những cái đẹp và không đẹp ở cuộc sống để đến được cái lựa chọn cuối
cùng gắn kết được tâm hồn của hai con người, cùng nắm tay nhau đi cả một con
đường dài hơn thế, để mình có thể cùng họ vun đắp, xây dựng cuộc sống… không
phải chỉ cho riêng mình. Không ai có thể chỉ yêu một người mãi mãi, và không ai
chỉ mãi sống với những hoài niệm. Quá khứ một khi đã đi qua thì không thể trở
lại, thời gian cũng không dừng lại để tôi có thể xoa dịu đi bản thân mình. Cho
nên tôi vẫn bước tiếp, mang theo một phần ký ức về bạn, phần ký ức mà với tôi
hiện tại nó vẫn trở nên day dứt biết nhường nào vì… đã yêu và chưa quên, bạn
ạ!
Bạn
biết không, mùa thu lại về rồi đấy. Bạn và tôi đã gặp nhau vào mùa thu để rồi
một mùa thu nào đó đã vội sớm vàng như lá và rụng cho đông về. Tôi đã từng yêu
mùa thu và bây giờ tôi vẫn yêu mùa thu như vậy. Không phải vì ở đó mang những kỷ
niệm, không phải vì ở đó bạn đã đến và không phải ở đó tôi hay bạn đã ra đi mà
đơn giản… chỉ vì yêu. Tôi thích cái se se lạnh, tôi thích màu lá vàng, thích cái
cảm xúc nhẹ nhàng mà chân thật nhất bỗng dưng tràn về mà có lẽ chỉ ở mùa thu mới
có… thích vì những điều đơn giản vậy đấy. Và tôi đã yêu bạn cũng từ những điều
đơn giản.
Sau cơn mưa, cầu vồng rực rỡ không phải lúc nào cũng hiện ra
trên bầu trời, mà thật sự hiếm hoi lắm. Cơn mưa cũng mang về theo những kỷ niệm
nhưng nó như làm dịu đi phần nào và tôi nhận ra nó chỉ dịu dần đi khi mình thật
sự sống trong nó,sống thật với những cảm xúc của bản thân mình. Có lẽ đôi lúc
người ta cảm thấy thật nặng nề khi đối diện với nó và rồi thường che giấu đi,
thường phủ định đi cái đang tồn tại. Nhưng tôi lại chọn cho mình cách tồn tại mà
ở đó tôi có thể là chính mình. Sẽ chẳng có cơn mưa nào dai dẳng mãi, mưa rồi sẽ
lại tạnh bầu trời sẽ lại quang đãng xanh trong như nó vốn có rồi biết đâu một
lúc nào đó cầu vồng rực rỡ lại xuất hiện. Và tôi đang đi tìm cho mình cái cầu
vồng hiếm hoi ấy cơ mà. Nhưng dẫu có thể bước lại, tôi vẫn muốn bước cùng bạn
trên đoạn đường ấy vì nhờ bạn tôi đã biết yêu… những cơn mưa.
Cuộc sống
vẫn đang trôi đi một cách không phẳng lặng và tôi cũng đang đi trên những con
đường gồ ghề sỏi đá. Cũng thật dễ hiểu thôi, bởi có lẽ chẳng ai có thể đi mãi
trên một con đường êm đềm, không có những va vấp, không có những viên sỏi trên
mỗi bước đi. Tôi cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác nhưng
những bước đi của tôi giờ đây đã trở nên vững chãi hơn, mạnh mẽ hơn biết nhường
nào. Không còn cái cảm giác lăm răm, đau nhói và phải nhăn mặt lên mỗi khi vấp
phải một viên sỏi nhỏ, có khi nó làm mình rớm máu, bởi… tôi đã quen. Quen đến
nỗi nó có thể làm mình chai sạn đi bao nhiêu, quen đến nỗi mỗi khi vấp vào viên
đá nhỏ cũng chỉ hơi dừng lại một chút và mỉm cười, niềm đau nhỏ… rồi lại rảo
bước nhanh thôi. Vì tôi hiểu rằng, cuộc sống là thử thách cho những người biết
chịu đựng và biết cố gắng. Đôi khi phải học cách chấp nhận, học cách yêu thương
nhiều hơn nữa hơn là học cách quên đi một điều nào đó để có thể nhớ thêm những
điều nào đó.
Và tôi sẽ như vậy đấy, tôi sẽ mang theo những cái không êm
đềm để đi tìm cái thật sự êm đềm để rồi khi nắm được nó trong bàn tay tôi có thể
nâng niu và cảm thấy nó ngọt ngào hơn bao giờ hết, ngọt ngào… một cách thật đặc
biệt. Và tôi sẽ cất nó vào nơi tâm hồn bình yên nhất!

Có
khi nào mùa thu về theo nỗi nhớ
Hương hoa sữa mang theo niềm nhắc
nhở?
Đừng cố quên mà hãy nhớ
Một thời ta đã biết đến yêu
thương.
“Tạm biệt nhé những nỗi đau ơi
Tạm biệt nhé nỗi nhớ một
thời
Để ngày mai anh biết yêu hơn
Niềm hạnh phúc mới đến dịu êm
Cảm ơn
em vì đã cho anh…một tình
yêu”…
(ST)